TRƯỞNG THÀNH RỒI, TA HỌC CÁCH GIẤU NỖI BUỒN VÀO TRONG!

Người trẻ bây giờ thường hay trăn trở và nói nhiều về sự trưởng thành. Với họ, trưởng thành là một thế giới lấp lánh mà ai cũng muốn tới thật nhanh, nhưng rồi lại chần chừ vì có nhiều nỗi sợ. Rồi không sớm thì muộn, ai cũng sẽ chạm tay vào ngưỡng cửa đó và khi đã chạm tay đến rồi ta chợt nhận ra nó không đẹp đẽ như vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Cuộc sống càng ngày càng nhiều bộn bề, nhiều mối lo toan hơn và chúng ta cũng vì thế mà mang trong mình những nỗi muộn phiền. Có những ngày chúng ta trở về nhà với trạng thái mệt mỏi vì đã trút hết sức lực của mình vào công việc, vào những mối quan hệ xung quanh. Ta chỉ dám thở dài than mệt với bóng tối trong căn phòng khi chỉ còn mình ta với ta.
Trưởng thành rồi, ta ra ngoài và tạo dựng cho mình những mối quan hệ mới, danh sách bạn bè của ta dài không đếm xuể, nhưng khi nhìn lại, ta thấy họ và ta lâu nay chỉ đang mang danh nghĩa của tình bạn chứ thật ra không phải bạn. Bởi ta với họ có khi chẳng bao giờ nói chuyện, tán gẫu, vui cười, đi chơi cùng nhau như cái tình bạn thuần khiết tuổi mới lớn nữa. Ta có những mối quan hệ mang vẻ ngoài đáng ngưỡng mộ nhưng đằng sau lại là sự cạnh tranh, đố kị vì thành tích, vì công việc. Ta buồn, buồn vì giờ đây chính bản thân ta không thể phân biệt được đâu là bạn, đâu là người dưng. Nhưng vì ta đã đặt chân đến ngưỡng cửa của sự trưởng thành nên ta không thể thấy không thích là vứt bỏ như trước. Đôi khi, ta không thể gọi tên cho một mối quan hệ, nhưng ta vẫn mỉm cười và chào hỏi khi gặp gỡ. Không phải ta cố sống giả tạo mà bởi vì giờ đây ta nhận ra cuộc sống ngoài kia có lắm bon chen, nên ta phải trang bị cho mình một vỏ bọc cần thiết, để không còn dễ dàng bị thương tổn. Trái tim ta cứ thêm một vết trầy xước là lại thêm một lần ta hoài nghi về cuộc sống ngoài kia.
Trước đây, ta từng khóc suốt mấy ngày dài khi có người yêu ta rời bỏ ta, ta cảm thấy mọi thứ xung quanh sụp đổ, ta không tìm được cho mình một lối thoát. Cứ như thế ta tự mình cường điệu hóa nỗi đau gấp bội lần, vì tình yêu đối với ta lúc trẻ như ta là tất cả. Nhưng bây giờ khi trưởng thành rồi, ta không còn tự “tra tấn” bản thân mình như vậy nữa, không phải vì ta không yêu, cũng không phải vì ta không đau khi đánh mất đi người ta thương, mà bởi vì giờ ta đủ lớn để nhận ra tình yêu không phải là tất cả. Ta phải học cách giấu nỗi đau của mình vào trong, ta phải học cách buông bỏ những thứ không thuộc về ta nữa. Có lẽ, bởi vì trái tim ta đã lấp đầy những nỗi đau cũ, nên giờ ta chỉ có thể mỉm cười và đón nhận tất cả. Cuộc sống của một người trưởng thành cũng sẽ nhiều mối bận tâm hơn, đó là tìm kiếm một công việc ổn định, chăm sóc cho ba mẹ khi tuổi đã già, tiết kiệm tiền cho những dự định của tương lai,… Trưởng thành chính là khi ta biết sống vì bản thân, vì những người thân yêu xung quanh ta, chứ không còn để mình bị tổn thương vì những người không đáng.
Trưởng thành rồi, ta thèm cái cảm giác được òa lên khóc nức nở khi té ngã, hay cười giòn tan khi được cho kẹo nhưng sao ta lại không thể. Giờ đây ta phải học cách điều chỉnh cảm xúc của mình khi gặp khó khăn, thử thách, ta phải làm điểm tựa cho chính bản thân ta, ta cũng chỉ có thể khóc trong thầm lặng và khóc cho một mình ta nghe.
Trưởng thành là một quá trình không ngắn, và để có được thành quả ai cũng sẽ phải trải qua muôn vàn bài học. Vui có, buồn có, tổn thương có và trái tim ta sẽ không thể nào tránh khỏi những vết trầy xước. Thế nhưng, chỉ đến khi ta biết được ý nghĩa thật sự của những bài học đó, thì ta mới thấy rõ được cái giá của sự trưởng thành, ta phải đánh đổi bằng cái gì để được nhận lại cái gì./.
Người viết:
An Nhiên

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *