Nó rảo bước trên con đê nhỏ xanh rì màu cỏ dại. Những ngọn cỏ chen lấn nhau, có khi vươn ra cả lối đi mòn. Mùi hương nồng nồng của cỏ dại pha chút mùi hơi đất bốc lên quyện vào gió chiều phảng phất, làm nó khẽ hít một hơi thật dài. Nó trầm tư, đôi mắt nhắm hờ như thể đang thưởng thức thứ hương vị tuyệt vời của thứ món ăn tao nhã nào đó. Đã lâu lắm nó không được hít vào cơ thể cái mùi vị thân yêu này, cái mùi đặc trưng của quê hương xứ sở. Nó chợt đưa tay ra khẽ ngắt một chiếc lá cỏ dại mọc ven đê, rồi vô tư đưa lên miệng ngậm như những đứa trẻ con tinh nghịch.
Trước mặt nó là một rặng tre um tùm đang đu đưa trong gió chiều và cùng nhau tấu lên một khúc nhạc đồng quê du dương bất tận. Những chiếc lá tre khô phải lìa cành, theo gió xoay tít trong không trung như những vũ công tài hoa đang say sưa với điệu múa của mình, rồi khẽ buông mình xuống mặt nước lăn tăn gợn sóng và lướt nhanh như những chiếc thuyền phiêu dạt. Nó bước chậm lại, khẽ ngẩn mặt nhìn lên những tàn tre đang buông mình đổ bóng xuống dòng kênh. Lòng nó bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm xưa cũ đã qua đi theo thời gian. Ngày còn nhỏ, nó thường cùng mẹ ra đây lấy củi, nó cứ lẽo đẽo bên mẹ, lúc thì tỏ ra chăm chỉ, lăn xăn nhặt những cành tre khô nằm ngổn ngang bên bờ đê. Lúc chán, thì lầm lũi đi chơi, nào là hái lá tre làm tiền chơi trò mua bán, khi lại nhặt những chiếc lá tre khô thả xuống nước làm thuyền, rồi bật cười thích thú khi trong đầu nó lóe lên cái gì đó ngộ nghĩnh. Sau những ngày mưa, măng tre lại mọc lên quanh gốc, nó cùng lũ em nhỏ chui qua những cành gai nhọn hoắt để cắt những chồi măng mới mọc về làm rau ăn. Những lúc buồn không còn trò gì lạ để chơi, nó lại chui sâu vào trong gốc tre nhổ những cây đa nhỏ mang về trồng quanh nhà như một trò chơi tao nhã. Nó chợt nhếch mép cười khi nhớ lại lúc nó đốt cái tổ ong ruồi trong bụi tre vào một buổi trưa nắng oi ả. Ngọn lửa cứ thế theo gió bốc cao, thế rồi ong thì bị cháy sạch, lại được một trận roi của ba nó thưởng vì đã lập một chiến công hiển hách. Thế rồi bụi tre lại xanh tốt trở lại sau một cơn mưa cuối hạ, cứ như chưa hề có việc gì xảy ra vậy.
Nó bước đi mà lòng vẫn mải tìm về những kí ức của ngày xưa ấy. Ngày mà cách đây đã mười lăm năm ròng rã trôi qua. Ngày của một tuổi thơ ngây ngô, khờ dại. Cái thời đẹp nhất của một đời người./.
(Hoài Vọng)
Trả lời