Mùa buồn của tuổi học trò đã bắt đầu khi những đốm hoa đỏ xuất hiện tô điểm trên nền xanh của bầu trời. Đâu đó cái oi ả và nóng bức bị xé tan bởi những điệu nhạc râm ran của nhạc sĩ ve sầu. Mùa hạ là mùa buồn chẳng phải vì nó mang hương vị ngọt ngào, sôi nổi nhưng lại phảng phất màu chia li, chẳng phải vì thế mà trang lưu bút của những cô học trò lại nhòe lệ sao? Nhưng sao cô gái ấy lại yêu mùa hạ đến vậy?
Người con gái ấy mang tên một loài hoa và em yêu tất cả những gì thuộc về mùa hè: bài kiểm tra, cơn gió trưa, cái oi ả và cả tiếng ve. Nhưng yêu nhất là những nhành phượng thắm, không chỉ vì nó là cái tên mà vì đó chính là em. Cái buồn của phượng phảng phất trong đôi mắt đen tuyền e ấp dưới hàng mi cong. Toàn bộ con người em là những cánh phượng đầy sức sống đang khoe sắc. Màu đỏ là tuổi trẻ sôi động, tràn đầy nhiệt huyết, yêu hết mình bằng trái tim và sống hết mình vì cuộc đời. Cái độ rực rỡ dưới nắng hè chính là sự giàu có nội tâm. Tâm hồn em trong trẻo như bầu trời hè xanh ngắt, nhạy cảm và mong manh như cánh phượng hồng, du dương như tiếng ve, ấm áp như ánh nắng ban mai và dễ chịu như cơn gió trưa hè.
Em vẫn thế, vẫn là Phượng, là loài hoa sống động và xinh đẹp. Người con gái ấy yêu mùa hạ và tôi cũng thế. Tôi yêu mùa buồn, yêu bầu trời cao, yêu tiếng ve buồn. Tôi yêu mùa hè, hay chính vì tôi đã yêu Phượng./.
Người viết: Thu Uyên
Trả lời