Nhớ nhà

0
(0)

Vào Sài Gòn đã được 16 năm rồi mà chưa một lần nó thấy nhớ nhà. Nhưng sao giữa cơn mưa đầu mùa mát lạnh chiều nay, nó lại có cảm giác gì lạ lạ, cứ nghẹn ứ ở cổ họng nó. Cảm giác ấy bật lên thành tiếng, thành hình và rồi giàn giụa trên khóe mắt. Nó khóc!
Nó nhớ cái mùi vị quen thuộc của cơn mưa đầu mùa ở quê nhà, nhớ những đọt mồng tơi đang hân hoan đón dòng nước mát lạnh. Nó nhớ mấy thằng bạn đang chạy lon ton dưới mưa, mặc kệ cho cơn mưa xối xả trên tấm lưng trần. Bỗng nhiên nó nhận ra những người bạn Sài thành, những cuộc chơi xa xỉ và cả thành phố tráng lệ này nữa, tất cả những điều đó chẳng còn hấp dẫn, chẳng còn ý nghĩa gì đối với nó nữa. Ngay bây giờ, nó chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, lao vào vòng tay của mẹ mà khóc nức nở, để được mẹ dỗ dành như đứa con nít lên ba. Nó thèm bát cơm mẹ nấu, thèm món cà ghém mắm tôm mẹ làm, thèm chén chè đậu ván nóng hổi thơm lựng mùi gừng. Nó thèm được mẹ mắng, được bố đánh đòn, được đánh nhau với mấy thằng bạn trong xóm rồi cùng chúng nó đi tắm mưa. Nó khát khao một điều gì đó thật giản đơn vốn dĩ thuộc về nó mà lâu nay nó đánh mất… à, một gia đình!
Nó cứ ngồi đấy, dưới cơn mưa đầu mùa, mặc kệ dòng nước mắt mặn nóng đang hòa với dòng nước ngọt mát lạnh kia. Nó để cho cơn mưa mang nó về lại quá khứ, để cho dòng nước cuốn đi hết những mệt mỏi của hiện tại. Chỉ còn lại nó với nỗi nhớ nhà quay quắt./.
Người viết: Thu Uyên

Bạn có thấy bài viết hữu ích không?

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *