Nếu có ai hỏi tôi rằng: Tôi thương ai nhất trong gia đình và ai là người có nhiều kỷ niệm với tôi nhất, tôi sẽ trả lời là bà nội của tôi.
Bà tôi thương cháu vô cùng. Tôi may mắn khi được bà thương nhất trong số các cháu của bà. Điều nầy làm cho các anh chị sinh lòng ganh tị với tôi. Tôi không may mắn như những bạn cùng trang lứa, từ năm lên ba tuổi tôi không còn được sống bên cạnh ba mẹ, cũng không còn được sống cùng với bà. Tôi phải về sống với gia đình riêng của cô tôi, mỗi khi đến thăm tôi, bà thường khóc và nói rằng: “Bà rất thương đứa cháu nhỏ nhất của bà. Bà luôn cầu nguyện với Thiên Chúa, cầu Chúa luôn che chở và bảo vệ con. Bà mong là con sẽ được học tập tốt để mai sau có nghề mà sống”.
Bỗng nhiên bà không đến thăm tôi nữa. Mãi đến năm 8 tuổi tôi mới được gặp lại bà. Lúc nầy tôi đã lớn nên bà nói chuyện với tôi nhiều hơn, bà còn kể cho tôi nghe về ba mẹ tôi. Mỗi lần như thế, bà ân cần dặn dò tôi rất nhiều điều: “Cố gắng học giỏi nghe con! Cố gắng ngoan ngoãn nghe lời cô nghe con! Sau nầy đừng có giống như ba mẹ của bây nhe, thiệt thòi cho con cái lắm đó!” Tôi đáp lời bà “Dạ nội cứ an tâm, con sẽ không làm cho nội thất vọng đâu”. Bà mỉm cười và nói “Xem ra con bé cũng hiểu chuyện”. Có lẽ bà đã chấp nhận và quen với trái ngang mà đời ban tặng cho cháu bà. Bà không còn khóc nữa mỗi khi đến thăm tôi. Thay vào đó, bà cầm tay dẫn tôi dạo vòng quanh bên sông nhà.
Ngày mà bà mong đợi cũng đến, cháu của bà bắt đầu được đi học. Thế nhưng tôi lại phải sống xa nhà, đồng nghĩa với việc là tôi phải xa bà. Ngày tiễn tôi đi bà khóc rất nhiều, chỉ có mấy điều thôi mà bà cứ dặn đi dặn lại mãi. Bà sợ tôi bị la mắng bị đánh đòn, vì khi còn ở nhà tôi thường rất hay nghịch. Ngày nào con đường ấy cũng có bóng hai bà cháu, giờ thì mỗi bà bơ vơ đi đi lại lại.
Sau một năm học xa nhà, tôi trở về thăm bà trong kỳ nghỉ hè. Chỉ có một năm thôi mà sao bà khác hẳn. Bà yếu đi rất nhiều, hai tay bà run, chân thì yếu, bà lại còn mắc phải những căn bệnh của tuổi già. Có lẽ vì nhớ thương tôi quá mà bà sinh bệnh. Đến hết kỳ nghỉ hè, tôi phải quay trở lại trường để tiếp tục việc học. Khi nhớ lại thời gian đó, tôi cảm thấy mình vô tâm quá vì tôi không thường nhớ nghĩ đến bà. Tôi chỉ mãi lo chuyện học hành, chuyện bạn bè, những chuyện vớ vẩn của tụi con nít, mà không một lần tôi nghĩ về bà.
Thời gian dần trôi, bà lại mắc thêm căn bệnh mất trí nhớ và không còn nhớ ai nữa, thậm chí là cũng không nhớ tôi. Điều nầy làm cho sự thân thiết giữa hai bà cháu cứ giảm dần theo thời gian. Cuối năm học lớp 6, tôi phải lên Sài Gòn để có thể học cao hơn nữa. Rồi cũng đến ngày bà lìa xa cõi đời nầy, con cháu đến đông đủ chỉ trừ mình tôi. Tôi không hề hay biết gì, mãi đến sau nầy có một người quen nói cho tôi biết. Nghe tin nội mất, lòng tôi như mất đi một thứ gì đó rất to lớn, thế là tôi không còn cơ hội được gặp bà, được bà dẫn đi chơi và được nghe bà kể chuyện.
Hai tháng sau đó, tôi về thắp nhang cho bà. Tôi nghe bác tôi kể lại rằng “Lúc sắp mất, bà không ngớt nhắc tên tôi”. Giọt nước mắt tôi nếu có rơi bây giờ cũng vô nghĩa thôi, Vì còn bà nữa đâu mà thương bà.
Ngày hôm nay tôi ngồi nhớ lại bao ký ức đó. Tôi không ngừng trách mình vô tâm. Nếu thời gian quay ngược lại thì tôi sẽ không rời xa bà, nhất là khi bà bệnh nặng. Lúc mới mất, nội hay về thăm tôi trong giấc mơ. Chắc có lẽ dạo gần đây bà sợ tôi phải buồn khi tỉnh giấc, nên không về nữa. Cho dù là muộn màng, nhưng tôi vẫn muốn nói “Con thương nội lắm nội ơi!”
(Tuyết Nhi)
Trả lời