NGƯỜI HÀNG XÓM

0
(0)

Xin được việc làm mới, hai mẹ con tôi quyết định dọn về chung cư cho gần chỗ làm. Cứ gần nửa đêm, khi mẹ con tôi bắt đầu chợp mắt, thì cũng là lúc chúng tôi bị thức giấc vì tiếng đóng cửa rất mạnh ở tầng trên và tiếng chân đi lộp cộp. Và… cứ nhiều đêm kế tiếp nhau như vậy, vẫn tiếng đóng cửa và tiếng dép lộp cộp vào đúng giờ ấy khiến tôi không sao chịu nổi nữa.
Mẹ tôi khuyên: “Thôi con à, chúng ta mới đến, con đừng vội kẻo làm mất lòng hàng xóm, sẽ khó ở lắm con”.
Tôi đem sự việc ra than thở với mấy người hàng xóm. Có người khuyên: “Bà và anh cố gắng chịu đựng tiếng đóng cửa đó một thời gian, rồi sẽ quen thôi. Chắc sẽ không lâu đâu”. Rồi người ấy nói tiếp: “Nửa năm trước, người cha bị tai nạn xe qua đời; người mẹ vừa bị ung thư và nằm liệt giường, không đi lại được, xin bà và anh thông cảm cho họ!”.
Dầu đã biết hoàn cảnh của cậu bé rất đáng thương, thế nhưng tiếng đóng cửa vẫn tiếp tục xảy ra mỗi đêm. Tôi quyết định lên lầu nhắc nhở. Tôi khẽ gõ nhẹ cánh cửa. Cậu bé bước ra, vừa thấy tôi cậu hốt hoảng xin lỗi: “Xin anh thứ lỗi, em sẽ cố gắng cẩn thận hơn, nhẹ nhàng hơn”.
Tưởng mình làm như vậy là đã yên…Thế nhưng, cứ khi tôi vừa thiu thiu giấc ngủ, tiếng đóng cửa quen thuộc kia lại vang lên đập vào tai tôi như một lời thách thức.
Mẹ tôi an ủi: “Ráng đi con, có lẽ nó quen rồi! Từ từ mới sửa được.”.
Rồi khoảng một tháng sau, đúng như lời mẹ tôi nói, tiếng đóng cửa đột nhiên biến mất. Tôi nằm trên giường nín thở lắng tai nghe, tiếng khép cửa nhỏ, và bước chân nhẹ nhàng cẩn thận. Tôi nói với mẹ: “Mẹ nói đúng thật!”.
Nhưng tôi bỗng bất ngờ khi thấy hai mắt mẹ tôi ngấn lệ. Mẹ tôi nghẹn ngào nói: “Mẹ thằng bé trên lầu đã ra đi rồi con ơi, tội nghiệp thằng bé, ban ngày đi học, đêm đến quán chạy bàn. Nó cố gắng đi làm thêm để kiếm tiền chạy chữa cho mẹ, nhưng rồi bà ấy vẫn không qua khỏi cơn bệnh hiểm nghèo. Tim tôi như thắt lại. Một cảm xúc kỳ lạ đến khó tả xuất hiện trong tôi. Có đau thương, có hối hận và có chút thương cảm cho một cuộc đời bất hạnh.
Tôi đã thu xếp thời gian để đến viếng người phụ nữ đáng thương ấy.
Khi tôi đến nơi, cậu bé cúi thấp đầu, tiến đến gần tôi và nói: “Thật xin lỗi anh! Nhiều lần em làm anh mất ngủ, em mong anh tha lỗi”.
Rồi cậu nói trong tiếng nấc: “Mẹ em mỗi ngày một yếu, nói không được, nghe không rõ, em đóng cửa mạnh để mẹ biết em đã về, có như thế bà mới an tâm ngủ. Nay mẹ em không còn nữa, anh ạ…”
Nghe những lời nói ấy tôi bỗng cảm thấy như bị ù tai, mắt tôi hoe đỏ, tôi không nói được lời nào nữa. Tôi thấy mình quả là vô tâm, ích kỷ, thiếu cảm thông với hoàn cảnh của người khác, có lẽ lời xin lỗi kia phải phát ra từ chính miệng tôi, chứ không phải từ cậu bé đáng thương này.
Bạn thân mến!
Cảm thông là điều tối cần trong các mối quan hệ, lòng khoan dung là quà tặng đáng giá nhất trong cuộc đời. Hãy mở ra và xin bạn đừng bao giờ khép lại lòng mình. Hãy để nhịp đập của trái tim mình cùng một nhịp với những người xung quanh. Có như thế, thì trái tim mới quảng đại, lòng sẽ vị tha, nhân ái sẽ vượt qua những suy tư tầm thường, để cùng đón lấy tâm tình yêu thương, là món quà quý giá nhất cho cuộc đời chúng ta./.
Người viết: Trường Giang

Bạn có thấy bài viết hữu ích không?

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *