MÙA XUÂN Ở ĐẤT TRỜI HÀ NỘI

0
(0)

Sau thời gian nghỉ tết khá buồn, tôi trở lại Hà Nội để tiếp tục chương trình học của mình. Vừa xuống khỏi máy bay, một cảm giác man mát buồn ùa về trong tôi. Tôi hít một hơi thật dài giống như những lần mà tôi đã bắt gặp cảm giác này trong cuộc đời, nó quen thuộc tới lạ lùng. Cảm giác quen thuộc ấy gợi lại trong tôi một ký ức về tuổi thơ đáng nhớ của mình, cái tuổi ngây ngô đến đáng yêu ấy. Cũng không gian này, cũng khí hậu này, giống lắm, giống lắm cái ngày đầu tiên tôi đi học, ngày mà tôi bước chân vào con đường học thức. Ngày mà cuộc đời tôi mở ra một trang sử mới, ngày mà tôi biết đến con chữ.
Ngày ấy, sao tôi có thể quên được chứ!
Ngày đó, tôi vừa tròn 6 năm 3 tháng 20 ngày tuổi. Vào một buổi sáng mùa thu, trời man mát không chút gió, có chút hơi ẩm trong không khí, có lẽ do cơn mưa tối qua để lại. Bố tôi dắt tôi đến trường, tôi bước đi theo sau bố và ngơ ngác nhìn ngó hai bên đường. Lúc này mọi thứ đối với tôi thật lạ lẫm và toát lên một cái cảm giác là lạ khó có lời nào để diễn tả. Không gian thì tĩnh mịch lạ thường, cảnh vật tĩnh lặng không chút dao động. Dường như mọi thứ vẫn chưa thức tỉnh sau một giấc ngủ dài tối qua. Những cái cây ven đường đứng yên cúi đầu như thể nhìn ngắm hai người chúng tôi. Tất cả như thinh lặng. Tôi mãi ngắm phố xá cho đến lúc nhận ra trước mặt mình xôn xao những người. Tôi vội điều chỉnh lại nhận thức và nhận ra những người họ cũng giống chúng tôi, họ cũng đang cùng nhau đến trường. Và cứ thế tôi lại mải miết ngắm nhìn những người qua lại quanh mình, những hàng quán bên đường, những người bố người mẹ dỗ dành con cái bằng những món đồ chơi, những món ăn vặt bên lề đường rất hấp dẫn với tuổi thơ của chúng tôi lúc bấy giờ. Những cô cậu học trò nhỏ nũng nịu với bố mẹ mình, giờ nghĩ lại mới thấy tuổi thơ đáng yêu biết chừng nào.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến trường. Bố tôi dẫn tôi vào để đăng ký nhập học tại một văn phòng nằm ở cuối hành lang mà sau này tôi mới biết đó là phòng của Ban Giám Hiệu nhà trường. Mà kể ra thì cái thuở ấy, việc đăng ký học cũng khá đơn giản. Trong trí nhớ non nớt của tôi lúc bấy giờ, thì ba tôi chỉ nộp cho nhà trường vỏn vẹn một tờ giấy, có lẽ là giấy khai sinh của tôi và tiền học phí. Rồi thầy nhận hồ sơ và hướng dẫn chúng tôi sang một phòng học gần đó. Lần đầu tiên vào lớp học, tôi rất đổi ngỡ ngàng. Cái gì quanh tôi cũng lạ, bàn ghế nó chẳng giống trong hình vẽ mà tôi đã từng thấy trong những quyển sách giáo khoa tôi được bố mua cho trước đó mấy ngày. Phòng học cũng không giống, cô giáo cũng chẳng giống, tấm bảng đen cũng lạ và ngộ nghĩnh làm sao ấy. Tôi bắt đầu thấy sợ và sợ hơn khi thấy cuộc trò chuyện giữa bố tôi và cô giáo đã kết thúc, vì ngay sau đó thì bố tôi rời đi. Một mình tôi ở trong lớp, xung quanh toàn những bạn lạ lẫm. Tôi ngồi yên quan sát mọi diễn biến và thầm nhớ về mẹ mình. Có lẽ đây là thói quen của tôi mỗi khi tôi gặp chuyện gì đó khó khăn trong cuộc sống. Cô giáo cứ bận rộn nói chuyện hết với phụ huynh bạn này rồi tới phụ huynh bạn kia. Có những bạn hét toáng lên khi mẹ rời đi, làm cô giáo dỗ dành đủ kiểu, hết nói những lời ngọt ngào đến dọa nạt. Rồi sự nghiêm túc của tôi cũng bị phá vỡ bởi một bạn học ngồi gần, cậu ấy bắt chuyện với tôi một cách rất tự nhiên như thể đã quen tôi từ lâu lắm. Nhờ cậu ấy mà tôi cũng phần nào quên đi cái cảm giác sợ lúc bấy giờ. Nhưng cũng chính cậu ấy đã dẫn tôi đi lạc khi về nhà. Tôi vẫn nhớ rõ như in cái buổi trưa hôm ấy khi tan trường, cậu ấy rủ tôi cùng về, nhận thấy đường về nhà mình cũng khá giống đường về nhà của cậu ấy, nên tôi cũng hớn hở đi theo cho vui và quên đi lời dặn dò của bố là phải đợi ở trường cho tới lúc bố quay lại đón. Chỉ có thế thôi cũng làm cho tôi một phen hú vía, làm tôi khóc cả một buổi khi không tìm được lối về nhà. May sao gặp được một chú ở gần nhà tôi bắt gặp và đưa về. Ngày đầu tiên đi học của tôi là thế đấy. Nó cũng đáng yêu và đáng nhớ lắm chứ.
Bây giờ, đã trải qua hơn 20 năm, có những ký ức tuổi thơ có thể tôi đã không còn nhớ, những ký ức về ngày đầu tiên đến trường thì tôi mãi không thể quên. Mỗi khi tiết trời hơi ẩm pha chút lạnh lẽo, cảnh vật tĩnh mịt thì một khoảng trời ký ức về ngày thơ ấu ấy lại ùa về trong tôi. Nó làm tôi sống lại những ngày xưa, những ngày ngây ngô thơ dại của một thời thơ bé đã đi qua.
Tôi cứ mải miết trôi theo những hồi ức đẹp của tuổi thơ mà không nhận ra sự có mặt của một người bạn học cùng lớp. Cậu ấy chào tôi rồi vồn vã hỏi chuyện làm tôi trở lại với không gian hiện tại. Rời khỏi sân bay, chúng tôi vội vã đón một chiếc taxi để về ký túc xá. Trời Hà Nội vẫn không có nắng mặc dù đã hơn chín giờ sáng, khí trời mát mẻ, độ ẩm hơi cao. Nó tạo ra cho người ta một cảm giác man mát buồn. Chúng tôi không nói với nhau thêm câu nào nữa suốt thời gian trên taxi. Có lẽ, cái không gian này cũng khiến người bạn tôi nhớ về một ký ức xa xăm nào đó chăng. Và tôi cứ im lặng tiếp tục thả mình vào những ký ức thơ ấu của mình. Rồi chúng tôi cũng đến ký túc xá Mỹ Đình, nơi chúng tôi sẽ gắn bó trong suốt những năm tháng sinh viên còn lại ở đất Hà thành này. Những hồi ức của tôi cũng nhanh chóng khép lại khi trước mặt tôi là bao nhiêu thứ việc, nào là dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị cho bữa trưa và cả một hành trình dài cho học kỳ sắp tới. Cứ thế tôi lăn xả vào công việc và bỏ lại sau lưng những ký ức tuổi thơ hồn nhiên đáng yêu ngày nào.
Người viết: Hoàng Minh Trí

Bạn có thấy bài viết hữu ích không?

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *