MỘT TRÁI TIM HOÀN HẢO

0
(0)

Mới về tới đầu đường, cậu bé đã nghe tiếng lẻng kẻng đổ vỡ của nồi niêu, bát đĩa. Cổ nấc nghẹn cậu bước vội ra sau nhà, mắt ngấn lệ nhìn qua khung cửa tre mỏng manh.
Bố của cậu mặt đỏ gay gắt, trông phát khiếp, dưới nền nhà tung tóe những mảnh vỡ sành sứ, đảo mắt nhìn quanh cậu thấy mẹ ôm đứa em mới sinh chưa tròn tháng. Nước mắt mẹ nhạt nhòa, từng giọt, từng giọt lăn trên gò má khô, tim cậu thấy nhói đau.
Đã hơn tuần nay, cậu sống trong cảnh sợ hãi, cậu chán ghét những làn roi rát bỏng trên lưng, vết cũ chưa lành thì những trận roi mới lại ào ào đổ xuống. Cậu thương mẹ và em, nên cứ mỗi lần bố nổi trận lôi đình đánh mẹ, cậu lại đưa tấm lưng gầy gò ra che chở cho mẹ và em.
Chưa đầy 8 tuổi đời, cậu cũng chẳng hiểu vì sao mà bố như vậy? Chỉ biết là từ ngày cậu được sinh ra tới nay, nhà tuy nghèo nhưng ấm êm, hạnh phúc. Cậu nhớ rất rõ, nhiều hôm mưa gió, bố đi làm chưa về, mẹ đứng ngồi không yên chờ bố, thương con mẹ bảo cậu ăn cơm trước đi, mẹ ăn sau với bố. Tình yêu mẹ dành cho bố, cậu có thể cảm nhận được rất rõ trong trái tim bé nhỏ của mình.
Rồi hai tuần gần đây, bố thường không về, mẹ thức trắng đêm, vừa vất vả vì em đau ốm, vừa trông chờ bố về. Đôi mắt mẹ quầng thâm, miếng cơm không lùa qua khỏi được đầu đũa.
Lảo đảo bước chân, bố đẩy cửa vào nhà giữa đêm khuya, người đầy hơi rượu, miệng la hét ầm ĩ làm cậu giật mình thức giấc, và cũng từ ngày ấy bố đánh mẹ như cơm bữa.
Làm giáo viên tại một ngôi làng hẻo lánh nghèo nàn, đây là lần đầu tiên trong đời, mà tôi thật sự thấy cảm động về chuyện của cậu học trò. Cậu bé có khuôn mặt khá dễ thương, kháu khỉnh, điểm chút gì đó tinh nghịch, nhưng đã mấy ngày rồi, cậu tới lớp học ngồi ủ rủ, không đùa giỡn, nghịch phá, không trò chuyện với bạn bè như cậu vẫn hay làm.
Hôm nay, như thường lệ, cứ vào giờ cuối cùng của ngày cuối tuần, tôi cho các em vẽ hình đem về tặng bố mẹ.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vừa vang lên, đám trẻ đã ồ ạt chạy ra về, còn cậu bé thì không. Cậu vẫn cắm đầu ngồi vẽ, tò mò tôi tới gần xem, cũng là lúc cậu cầm tấm hình vẽ dở dang đưa cho tôi. Trên mảnh giấy nhòe nhoẹt nước mắt, cậu vẽ hình 2 trái tim, một tròn đẹp và một trông méo mó không ra hình trái tim. Cậu bé hỏi tôi: “Thầy ơi! Thầy thấy trái tim nào đẹp hơn?” Rất tự nhiên tôi trả lời: “Dĩ nhiên là trái tim tròn đẹp hơn chứ”. Cậu nhìn tôi, đôi mắt cậu bắt đầu ươn ướt. Với giọng nghèn nghẹn cậu nói: “Sai rồi thầy ơi! Trái tim méo đẹp hơn chứ ạ”. Tôi chưa kịp hỏi vì sao, cậu lại tiếp: “Nó đẹp hơn vì nó biết yêu, biết hy sinh, và chịu đau khổ, cho nên nó rướm máu và méo mó”. Ôm chầm lấy tôi cậu bé khóc thật lớn và nói: “Bố mẹ con đã bỏ nhau rồi thầy ơi!!!”. Tôi thương cậu bé quá. Thật sự lúc bấy giờ tôi cũng không biết nói gì nữa. Tay tôi xoa nhẹ lên tấm lưng gầy gò đang run lên của cậu bé, chợt tôi nhận ra có chất gì đó dinh dính trên tay, người tôi run lên kinh sợ khi nhìn thấy tay mình dính máu và mủ của những vết thương từ các trận đòn ác nghiệt. Ôi! Tội cho cậu bé quá các bạn à.
Bạo lực là điều không ai mong muốn cả, nhất là bạo lực trong gia đình. Chúng không chỉ tạo ra những vết thương về thể lý, mà chúng còn dần tạo ra những vết sẹo lớn trong tâm hồn. Người cha trong câu chuyện có lẽ là phải trải qua rất nhiều những áp lực trong cuộc sống, hơn nữa ông cũng không biết nên làm cách nào để có thể giải tỏa được những áp lực ấy, nên ông mới trút hết những sự mệt mỏi, những áp lực lên những người thân yêu của ông. Đây là vấn nạn vẫn còn tồn tại trong xã hội hiện nay, đây cũng là điều mà mỗi người, mỗi gia đình cần tuyệt đối tránh để cuộc hành trình của mỗi nhà chính là cuộc hành trình toàn những niềm vui, sự yêu thương và sẻ chia./.
Người viết: Gió.

Bạn có thấy bài viết hữu ích không?

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *