Tôi cố rảo bước nhanh trên các vỉa hè dưới cái nóng như thiêu như đốt của buổi trưa Sài Gòn. Những tòa nhà cao tầng, các cây trụ điện cao ngút và hàng cây thưa thớt trên vỉa hè như cao hơn, lặng lẽ hơn, in đậm và rõ nét trên nền của bức tranh lửa vàng rực.
Mặt trời lúc này như đang đổ từng đợt nhiệt nóng bức bao trùm lấy thành phố tráng lệ. Hơi nóng bốc lên từ mặt đường trải nhựa cứ quấn lấy và níu kéo những bước chân của tôi, càng khiến nó rã rời và mệt mỏi. Duy chỉ có dòng xe cộ dưới đường là vẫn cứ mải miết ngược xuôi, cứ hối hả như cái bản chất vốn có của Sài thành. Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được cái vội vã bất thường. Con người, xe cộ và mọi thứ bỗng trở nên gấp rút khi một cơn gió nặng trĩu hơi nước từ đâu thổi tới, kéo theo những luồng mây đen ngòm bao lấy mặt trời. Cái nắng chói chang vừa lúc nãy đã hoàn toàn nhường chỗ cho màu xám xịt ẩm ướt và tiếng gầm gừ của trời cao. Những giọt mưa đầu tiên vội vã rơi xuống mặt đường còn đang nóng hổi kêu lên xèo xèo, bốc hơi và quyện lẫn với hơi đất. Chẳng mấy chốc mà màn mưa trắng xóa đã muốt chửng các tòa nhà cao tầng, những cột điện bất động và những con đường. Dòng người lúc này vẫn vội vàng và tấp nập trong những chiếc áo mưa sặc sỡ như những cánh hoa đủ màu trôi dạt theo dòng nước.
Cơn mưa chiều đi qua cũng bất ngờ như lúc nó đến, không một dấu hiệu, không một lời chào, hệt như cái bản tính hối hả của Sài Gòn. Thành phố này vẫn trẻ, vẫn năng động và vẫn đẹp trong những cơn mưa buồn./.
Người viết: Thu Uyên
Trả lời