Mùa thu đến mang một màu tươi mát bao trùm lên không khí, cảnh vật cũng dần ngả sang màu vàng nhạt, nhắc nhở cho mùa thi của chúng tôi cũng đang cận kề. Để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời học sinh ấy, đám lớp 12 chúng tôi đứa nào cũng mắt đầy quầng thâm, hôm nào cũng rời nhà từ sáng sớm tới tối mịt mới về. Ngày đó phải nói gặp ba mẹ ở nhà còn ít hơn gặp mặt thầy cô. Trúng ngay năm dịch dã hoành hành, kỳ thi cứ bị hoãn triền miên. Tôi, chị và nhóm bạn học thêm nhà một cô giáo dạy trong trường. Cô cũng như bao giáo viên khác dốc thúc chúng tôi ôn luyện. Lên lớp cô giải đề, về nhà cô cho những dạng bài tập mới cập nhật từ các đề thi thử của các trường trong cả nước. Cô thương học sinh lắm, biết chúng tôi học hành vất vả, nhiều hôm cô mang bánh kẹo ra mời chúng tôi. Có khi cô còn nấu cơm cho cả bọn hai mươi mấy đứa ăn. Lâu lâu cô còn treo phần thường đứa nào giải đề này nhanh nhất đúng nhất sẽ được một lốc C2, một lốc Coca,… Học cô thật là vui.
Ngày thi càng cận kề thì chúng tôi càng đâm đầu vào ôn luyện. những giờ học ngày càng tăng thêm, cô cũng như lũ học sinh chúng tôi, hết sức lo lắng, bồn chồn và cả áp lực. Cô từng tâm sự rằng mấy đứa thi mà được điểm cao là cô mừng lắm, cô không cần gì hơn cả. Lúc nào lên lớp cô cũng giảng dạy rất nhiệt tình, có tâm. Cô vui tính lắm, nhưng khi vào việc học thì phải nghiêm túc nếu không cô mắng cho. Nhiều lúc đang giờ học, có mấy đứa mệt quá nằm ngủ ngon lành, cô lại gõ đầu cho tỉnh ngủ. Cô lúc nào cũng nhắc nhở chúng tôi học hành vừa phải, nghỉ ngơi điều độ, ăn uống đầy đủ vào mới có sức mà thi, đừng mải miết đâm đầu vào học thì không hiệu quả. Cô biết tôi mắt kém, nên ngày nào cuối giờ học cô cũng giảng thêm cho tôi, hỏi tôi đã hiểu bài chưa rồi mới ra về. Tôi nhớ có lần học trễ, lúc đó đã 9 giờ rưỡi mà nhà tôi cách xa, đường quê thì vắng vẻ mà các bạn về hết rồi. Tôi và chị cũng không dám về một mình vì sợ. Sau khi gọi điện xin phép phụ huynh, vì ba mẹ tôi làm trên sông nước nên không đến rước chị em tôi về được. Thế là chúng tôi trải chiếu ngủ lại nhà cô ngon lành. Sáng ra còn được cô mua đồ ăn sáng cho.
Và buổi học cuối cùng đã đến, hôm đó là ngày học cuối trước kì thi. Cô không dạy nhiều mà đa số ngồi nói chuyện với chúng tôi. Dặn dò chúng tôi nhiều lắm, và mong chúng tôi cố gắng hết mình, đừng bỏ lỡ một giây một phút nào. Đừng để phải tự hỏi bản thân tại sao không cố gắng thêm một chút nữa. Cô cũng không quên gởi lời chúc chúng tôi may mắn và thành công. Lúc vào học tôi có treo cái áo khoác của mình lên cành cây cảnh của nhà cô, và hiển nhiên lúc ra về tôi quên mất tiêu luôn.
Cuối cùng tôi cũng bước vào kì thi và đạt được những thành tích mình mong muốn. Tết 2 năm sau đó tôi và nhóm bạn đến thăm cô. Cô mang trả tôi chiếc áo để quên hôm ấy – chiếc áo mà tôi đã lãng quên từ lâu. Tôi rất bất ngờ hỏi sao cô biết đó là áo của tôi. Cô bảo rằng cô để ý thấy tôi hay mặc nó nên biết thôi. Tôi hiểu, chúng tôi chỉ có mình cô là cô giáo lớp 12 năm đó dạy dỗ, còn cô thì có cả hàng nghìn học sinh qua biết bao thế hệ. Trong nhóm học trò ấy có mấy bạn mà cô đã không nhớ rõ tên, vậy mà cô vẫn giữ và nhớ chiếc áo ấy của tôi. Tôi thật sự rất quý
Năm tháng ấy đã qua, bao nhiêu vất vả, bận rộn, cùng sự ngây thơ vô lo vô nghĩ của tuổi học trò. Chiếc áo như nhắc tôi nhớ lại rằng mình cũng có một thời thanh xuân tươi đẹp, có bạn có bè, cùng thi đua học tập, những lúc mệt tựa vào vai nhau mà ngủ,… những khoảnh khắc mà tôi đã bỏ quên trong trí nhớ từ lâu. Và hơn nữa, tôi biết ơn những người thầy, người cô đã từng dạy dỗ, đã từng lo lắng, đã từng bảo ban chúng tôi không khác gì cha mẹ. Qua bao năm tháng thầy cô vẫn như vậy, vẫn ở đó nhiệt huyết hết lòng vì từng thế hệ tương lai của đất nước. Từ thầy cô tôi học được cái tâm, cái tầm, cái yêu thương. Chiếc áo khiến tôi suy ngẫm hồi lâu, tương lai tôi cũng sẽ trở thành một nhà giáo, mang năng lượng của mình truyền lại cho học sinh. Thầy cô của tôi vẫn luôn tích cực, luôn cười tươi, luôn vui vẻ và thương yêu học trò. Ấy mới nói ngoài chuyên môn giỏi ra thì phải đặt cái tâm vào việc dạy học, yêu thương và mang tinh thần lạc quan lan tỏa đến học sinh. Tôi sẽ luôn phấn đấu để trở thành một người thầy giỏi, dạy dỗ các em nhỏ tận tình tận tâm như cách mà tôi được nhận từ thầy cô của tôi.
(Phan Thanh Nhi)
Trả lời