Ngày ấy, tôi vội vã ra bến xe với chị, đi chuyến xe lúc 7 giờ tối từ thành phố trở về quê. Lúc bấy giờ đã là 6 giờ 45, chúng tôi còn khoảng 5 cây số nữa mới đến điểm đón. Trên con xe Wave tàu, chị em tôi phi như ngựa để kịp đến bến xe, đường thì kẹt, xe lại gần hết xăng. Hôm đó chỉ có mình tôi về và đó cũng là lần đầu tiên tôi tự đi xe về quê một mình nên cũng khá lo lắng, lại còn trễ giờ nữa. Và bùm một cái, xe hết xăng thật rồi. Tôi khá hoảng, nhưng chị tôi lại bình tĩnh nói rằng “không sao đâu, mình dắt bộ sẽ có người giúp đỡ thôi, tao bị vài lần rồi.”. Quả thật không sai, tôi và chị dạy xe chạy được khoảng 100 mét là có một chú mặc áo Grab, dáng người cao cao gầy gầy chạy đến. chú hồ hởi cất cái giọng ấm ấm vang vang “hai đứa đi đâu xe hư hả, lên chú chở một đứa rồi chú đẩy xe tới tiệm sửa cho nè”. Chị tôi nhanh nhảu đáp: “Dạ xe con hết xăng chú ơi, nhưng con đang vội đưa em con ra bến xe về quê, chú đẩy xe giúp con ra bến với”. Chú đáp lời: “Vậy hả, lên đi con, nhanh lên”.
Ngồi trên xe tuy long như lửa đốt vì sợ trễ giờ, nhưng cũng kịp trò chuyện với chú Tài xế dễ thương ấy. Chú bảo, “thấy hai đứa mà chú thương, hai đứa trạc tuổi con gái chú chứ nhiêu đâu. Chú đi làm chạy xe kiếm tiền nuôi con chú ăn học. Nó đang học đại học HUTECH nè. Nó học giỏi lắm đó.” Chú kể về con chú mà đôi mắt sáng ngời. Khuông mặt chú tôi không nhìn rõ, nhưng thấy dáng vẻ chú in đậm dấu vết của sương gió, của thời gian, nước da chú rám nắng đến chai sạn. Nhìn chú tôi nhớ đến ba mình – người ba bán mặt cho đất bán lưng cho trời cũng đang tần tảo kiếm từng đồng mỗi ngày lo cho ba chị em tôi ăn học.
Chú là người quê gốc Bình Thuận, lên Sài Gòn lập nghiệp lúc còn trẻ. Tuy nhiên vì nhiều biến cố xảy ra, tiền tiết kiệm dành dụm cũng hết sạch. Hiện tại tất cả của chú là cô con gái đang là sinh viên đại học HUTECH. Chú không ngại nắng mưa, đi chạy grab và ăn uống cần kiệm, để tiền nộp học phí cho con gái. Chú tự hào về cô bé lắm, ở chú toát ra một tinh thần lạc quan, một nguồn năng lượng tích cực. Chú vừa kể chuyện, vừa đi lại vừa hát. Chú đi làm vất vả nhưng vẫn vui cười rạng rỡ, vì chú đang có mục đích sống của mình– đó chính là cô con gái của chú. Thực sự hôm đó tôi gặp phải một số chuyện không vui, nhưng khi gặp chú tinh thần lại lạc quan đến lạ. Hoàn cảnh chú cũng khó khăn, nhưng chú luôn sẵn sàng hoan hỷ giúp người hoạn nạn, một cách nhiệt tình, chân thành và vui vẻ nhất vậy đó. Thật là đáng ngưỡng mộ.
Cuối cùng, tôi kịp ra bến xe an toàn để lại chị tôi với con Wave tàu đã hết xăng đang dắt bộ. Lại gặp chú grab tốt bụng hồi nãy, chú vẫn nụ cười ấy, dáng vẻ ấy đẩy xe giúp chị tôi tới cây xăng để đổ xăng. Chú còn hào phóng trả tiền xăng cho chị nữa cơ, nhưng sau nhiều lần nài nỉ chị tôi cũng xin được Momo của chú và gửi trả lại số tiền cho chú. Gặp chú tôi thấy ấm lòng đến lạ, giữa Sài Gòn bộn bề bận rộn này, đâu đó vẫn còn những con người dễ thương như vậy sao. Bỗng nhiên cảm thấy ấm trong lòng. Thương chú lắm, mong chú luôn nhiều sức khỏe, mong cô con gái của chú học thật giỏi, ra trường có việc làm ổn định để đỡ đần cho chú. Chú bình an nhé!
(Phan Thanh Nhi)
Trả lời