BÓNG DÁNG TÀ ÁO ĐEN

0
(0)

Có người hỏi cô bé: Bông hoa này màu gì?
Cô bé thành thật đáp: Dạ màu đen đúng không?
Họ âm thầm ra đi.
Cô giáo hỏi cô bé: Con có biết cô đang mặc áo màu gì không?
Cô bé ngây thơ trả lời: Dạ màu đen phải không ạ?
Cô mỉm cười hiền hòa, rồi trả lời: Áo cô màu xanh.
Cô bé ngơ ngác hỏi: Màu xanh là sao ạ thưa cô?
Cô hơi bối rối, cô cũng không biết nói sao nữa: Mà em chỉ biết màu đen thôi hả?
Dạ, đúng rồi thưa cô, em chỉ thấy xung quanh là màu đen thôi mà, em đâu thấy màu gì nữa đâu.

Rồi một ngày cũng câu hỏi quen thuộc. Sơ hỏi cô bé, Sơ mặc áo màu gì?
Cô bé trả lời: Dạ màu đen thưa Sơ.
Sơ với nụ cười tươi, và bàn tay diệu dàng cầm lấy tay cô bé: Con giỏi quá, con nói đúng rồi.
Có lẽ màu đen đối với mọi người thì thường là màu u ám, ảm đạm, màu của bóng đêm. Nhưng đối với một cô bé xung quanh chỉ có màu đen thì cho dù mọi màu sắc trên thế gian cũng như màu đen mà thôi.
Và hôm nay màu đen ấy lại cho cô bé một cảm giác yên bình, hạnh phúc, tự tin đến lạ.
Vậy là cô bé đến nơi học mới. Từ dưới quê lên Sài Gòn với bao điều mới lạ, đường phố nhộn nhịp người qua lại, rồi có nhiều bạn mới, thầy cô cũng mới. Và có cả hình ảnh tà áo đen sẽ là niềm vui, niềm hạnh phúc trên bước đường sắp tới của cô bé.

Mỗi sáng khi cô bé và các bạn của mình còn đang say giấc nồng, thì tà áo đen nhẹ nhàng bước đến từng chiếc giường nhỏ xem con ngủ có ngon không? Con có đắp chăn khi trời lạnh không? v.v……
Mỗi trưa nhìn đàn con từ muôn nơi tựu hội ăn ngon lành, cười vui vẽ thì tà áo đen cũng vui cười hạnh phúc.
Mỗi chiều các con đi học, tà áo đen ở nhà cứ thấp thỏm không yên: Thằng bé về chưa? Con bé về chưa? Trời chuyển mưa còn ba đứa chưa đi học về v.v…..
Mỗi tối khi các con đã say giấc nồng thì tà áo đen lại đến từng giường xem con có giăng mùng không? Con có bị mũi cắn không? Vào phòng nằm nhưng tà áo đen vẫn lắng nghe, lo lắng từ cái ho nhẹ, từ cơn giật mình thức giấc của mọi người.
Rồi thương nhất những khi có ai bệnh, ai đau là tà áo đen kia lại ăn không ngon, ngủ không yên, lo các con sao rồi? Vui từ cái bớt nóng nhẹ của con, buồn vì cái ho, cơn nóng sốt, và những đêm nhìn con trăn trở mệt mỏi trong cơn cảm sốt, tà áo đen yêu thương bất lực đợi chờ trời mau sáng để đưa con đi bệnh viện cho con bớt phần nào mệt mỏi.

Bao năm qua cô bé và các bạn của mình được sống dưới mái ấm như một gia đình thứ hai, được ấp yêu trong vòng tay diệu hiền của một tà áo đen tựa người mẹ thứ hai của mình vậy.
Nơi này, có Sơ mới đến, rồi Sơ cũ lại đi. có học sinh mới về, rồi học sinh cũ lại đi.
Ai ở, ai đi. Còn lại một tà áo đen đã suốt mười mấy năm vẫn ở lại, luôn yêu thương những ai mới đến, luôn lo lắng quan tâm những ai đã đi.
Cứ thế, tà áo đen vẫn đêm ngày tâm sự, trò chuyện cùng Chúa để tạ ơn những điều tốt đẹp đã đến cho mái ấm, và cầu xin những điều may mắn đến cho các con của Người.

Thời gian ơi! Xin chậm lại, để tà áo đen mãi mãi ở nơi này.
Ai ở, ai đi nhưng đều chung một lời cầu nguyện, ước rằng tà áo đen ấy sẽ mãi mãi ở nơi mái ấm thân thương.
Tà áo đen ấy chính là Sơ Hoa, phụ trách tại Mái Ấm Khiếm Thị Nhật Hồng (Bình Thạnh).
Chúa đã ban cho nơi đây một tà áo đen nhân hậu và tên Hoa có nghĩa là một loài hoa, chính là hoa Mân Côi trong lòng của các con khiếm thị mà đã diễm phúc khi được sống nơi đây.
Đến sau này cô bé mới biết được đồng phục áo dòng của Hội Dòng Mến Thánh Giá Thủ Đức là màu đen. Tuy vô tình đoán đúng, nhưng bằng tình yêu và sự diệu dàng của Sơ đã mang niềm vui đến cho cô bé.
Thế là từ đó bóng dáng tà áo đen luôn khắc sâu trong lòng cô bé, với nụ cười hiền hòa và lời khen động viên tinh thần, khiến cô bé thêm yêu đời và tự tin hơn trong cuộc sống.
Tia Nắng Cuối Hạ.

Bạn có thấy bài viết hữu ích không?

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *