Trong cuộc đời này có những thứ rất là vô giá. Cho dù bạn có nhiều tiền thì cũng khó mua được những thứ ấy, trong đó có tình bạn. Tôi từng có một tình bạn vô cùng đẹp, nhưng có lẽ nhân duyên đã hết nên tình bạn của chúng tôi cũng không còn.
Tôi và bạn gặp nhau bởi một cơ duyên, đó là vì tôi được đến trường học hòa nhập cùng các bạn sáng mắt. Điều ấy quả thật là một khó khăn cho tôi. Tôi được nhà trường xếp vào lớp 7/3. Ngày đầu tiên đến lớp, tôi cứ cảm thấy hồi hộp lo sợ, lo sợ vì không biết có bạn nào giúp đỡ mình trong việc học tập hay không. Thật may mắn khi cô chủ nhiệm xếp tôi ngồi cùng bàn với bạn. Kể từ ngày hôm đó tôi không còn sợ bị lẻ loi và cô đơn nữa. Bạn ngồi với tôi, đọc cho tôi viết từng chữ vào vở, bạn còn giảng giải tận tình cho tôi những bài mà tôi không hiểu hoặc không theo kịp trên lớp. Bên cạnh đó, bạn hết lòng sẻ chia an ủi lúc tôi gặp phải chuyện buồn. Có đôi lần tôi bật khóc vì bao khó xử xảy ra trong ngày, bạn ân cần kề bên mà lau nước mắt cho tôi. Ngày ngày, bạn chờ tôi trước cổng trường. Bạn không ngại đứng dưới trời nắng chang chang mà đợi tôi để dẫn tôi vào lớp, cho dù chiếc áo đồng phục màu vàng kia đã thấm đẫm mồ hôi. Và cứ như thế, bạn luôn là người đầu tiên tôi gặp khi tôi bước vào trường.
Bạn thường hay bị đau mắt. Có những lúc mắt bạn rất đau, nhưng bạn vẫn cố gắng đọc bài cho tôi viết. Một vài bạn khác trong lớp cũng đôi lần lên tiếng muốn giúp đỡ tôi, nhưng bạn không cho, có lẽ bạn sợ tôi không quen cách đọc bài của các bạn khác. Vào giờ ra chơi, bạn thường dẫn tôi đi dạo vòng quanh sân trường và kể chuyện cho tôi nghe, khi mệt thì chúng tôi đến ngồi trên ghế đá dưới gốc cây bàng già. Biết tôi thích uống nước rau má, nên ngày nào bạn cũng mua tặng tôi 1 ly, tôi có cảm giác như rằng bạn đã đặt hết sự ngọt ngào của tình bạn vào trong ly nước ấy.
Đến cuối năm học lớp 7 thì gia đình bạn chuyển đi nơi khác, thế là bạn cũng phải chuyển trường. Vào ngày 2 đứa chia tay, bạn dẫn tôi đi ăn, đi uống nước, bạn còn gởi tặng tôi một món quà nhỏ khi 2 đứa chào tạm biệt nhau lần cuối. Món quà là một cô búp bê nhỏ nhắn xinh xắn, kèm theo là một tờ giấy bạn viết: “Xin lỗi vì không thể đồng hành cùng bạn đến cuối năm lớp 12. Mình hy vọng là bạn sẽ tìm được một tình bạn mới, để không cảm thấy lẻ loi và cô đơn”.
Tôi vẫn còn cất giữ cô búp bê và những dòng nhắn nhủ ấy. Tôi xem búp bê như là một người bạn thân của mình, tôi thường tâm sự với búp bê những vui buồn trong cuộc sống cũng như tôi đã từng tâm sự với bạn. Tôi hy vọng rằng bạn sẽ luôn cất giữ và nhớ mãi tình bạn của chúng tôi. Người ta thường nói trái đất tròn, tôi tin là như thế, tôi tin là một ngày tôi sẽ gặp lại bạn./.
Tuyết Nhi
Trả lời