Sau gần 1 năm làm ăn vất vả mà lợi nhuận chẳng được bao nhiêu. Nghe nói ở một mái chùa trên cao nguyên rất linh thiêng, người thương gia quyết định sẽ tới đó để cầu phước. Mấy ngày đường, anh ta đã thấm mệt vì đồi núi hiểm trở. Khi tới nơi trời đã sẩm tối, vị ni cô tuổi đã xế chiều, không hẹn mà như đã đợi anh ngoài cổng chùa từ lúc nào. Bữa cơm thanh đạm đã dọn sẵn mời anh dùng, vừa ngả lưng được một chút vì quá mệt, tiếng tụng kinh đã đều đều vang vọng, như khúc nhạc chiều ru anh vào giấc ngủ.
Sau khi làm vệ sinh sáng, anh đi dạo quanh khu rừng để hít thở chút ít không khí trong lành ở nơi đây, bất chợt gặp lại vị ni cô ngày hôm qua đang gánh nước, anh cùng rảo bước với ni cô về lại chùa. Chum nước thật lớn, ước chừng phải tới 2-3 trăm lít chứ chẳng chơi, tò mò anh hỏi: “Sư ơi! Phải gánh bao nhiêu lần mới đầy hả Sư cô?” Ni cô mỉm cười không trả lời và mời anh ta: Mỗi sáng cậu đi dạo, hãy cùng đi với tôi cho vui, và anh vui vẻ nhận lời.
Đường đi từ chùa đến bờ suối để lấy nước thật quanh co, cũng phải hơn hai cây số. Đôi gánh nước khá lớn, đường lại khó đi, nhưng đối với ni cô đã là thói quen từ lâu rồi.
Anh ta chợt nhận ra hai thùng nước đã quá cũ kỹ, nhiều lỗ thủng rỉ sét vì thời gian, về tới chùa thì thùng nước chỉ còn chưa tới một nửa.
Một ngày rồi hai ngày anh ta bắt đầu thấy bực bội trong lòng nhưng không dám nói. Anh thầm nghĩ sao lại có những người làm việc dư thừa và thiếu suy nghĩ như vậy chứ???
Cuối cùng, vì không chịu đựng nổi sự ngu dốt của vị ni cô, anh mới thốt lời: “Trời ơi! nhiều lỗ thủng như thế kia thì ni cô gánh tới bao giờ mới đầy chum nước???”.
Ni cô vẫn tiếp tục bước đi với gánh nặng trên vai, mỉm cười. Ni cô nói: “Tôi biết cậu khó chịu vì mấy hôm nay tôi thấy cậu có vẻ không vui khi cùng đi với tôi. Nhưng cậu không thấy sao? Hãy nhìn kìa trên khắp các đoạn đường đi của chúng ta từ chùa tới dòng suối đều có những cây cỏ xanh tươi, thơm ngát mùi thiên nhiên của núi rừng, và điểm vào đó thêm những bông hoa dạị xanh đỏ tím vàng đủ loại, nhờ đó mà đoạn đường gánh nước của tôi mỗi ngày thấy thanh thản, nhẹ nhàng hơn. Cậu cho là tôi điên dại ư? Không đâu cậu à, nếu không có những lỗ thủng quanh thùng nước này thì chúng ta không có một bức tranh thiên nhiên tươi mát như vầy đâu cậu ạ”.
Cúi đầu anh ta thấy hổ thẹn với những suy nghĩ kém cỏi của mình.
Bạn thân mến, chúng ta thường có thói quen nhìn vào những hành động, những lời nói của người khác mà nhận định, đánh giá. Những điều ấy với chúng ta có thể là xấu nếu chỉ xét theo hướng chủ quan. Ta hãy thử tìm hiểu kỹ những nguyên nhân vì sao họ lại hành động như thế. Để rồi ta sẽ có cái nhìn bao dung, rộng lượng hơn với những gì xảy ra xung quanh.
Lôi Trường Giang
Trả lời