Lối cũ

0
(0)

Đến bến xe, nó đón một chiếc taxi để di chuyển về Núi Sập, nơi đã cho nó một tuổi thơ đong đầy những kỷ niệm.
Ngồi trên taxi, nó mải miết nhìn ngắm khung cảnh bên đường. Chợt nét mặt nó nghiêm lại khi xe rẽ vào một con đường nhựa mới làm. Nó có vẻ như ngỡ ngàng. Cũng dễ hiểu thôi, vì nó đã rời bỏ quê nhà gần 15 năm qua để lo cho cuộc sống mưu sinh mà chưa lần nào trở lại. Lúc nó khăn gói ra đi, thì con đường này vẫn còn là một con đường đất được bà con xóm nghèo trải một ít cát để đi lại cho đỡ lầy lội trong những ngày mưa bão. Nay có lẽ được nhựa hóa nhờ chương trình xây dựng nông thôn mới của Nhà nước trong thời gian vừa qua. Điện cũng đã được đưa đến từng hộ dân. Nó tự nhủ thầm: chắc bà con xóm mình phải hạnh phúc lắm nhỉ, vì có cuộc sống tương đối tiện nghi hơn, chí ít cũng hơn hẳn cái thời trước đây khi nó còn ở quê.
Con đường làng này đã gắn liền với tuổi thơ của nó như một người bạn rất đổi thân thiết. Nó bồi hồi nhớ lại những ngày hai buổi tới trường. Những ngày nắng chói chang, nó cứ thế đầu trần đến lớp, cũng lại nhớ những ngày mưa lũ, nó đến trường trong bộ dạng lấm lem bùn đất. Những tháng nghỉ hè, nó lại cùng đám bạn trong xóm nô đùa trên những bãi cỏ ven đường, lúc thì bắt bướm, khi thì hái cỏ gà làm đồ chơi, chán lại lò rò rình bắt mấy chú chuồn chuồn lơ đảng vô tư đậu trên những ngọn cỏ ven đường. Có lúc rũ nhau đi hái trái nhãn lồng chín rồi tụm lại chia đều cho nhau. Có những ngày trời quê căng gió, nó lại cùng đám bạn sải bước trên con đường làng để nâng cao những cánh diều tuổi thơ lên bầu trời xanh thăm thẳm. Nó cũng không thể quên được những buổi tối trời, nó cùng với thằng em đi bắt những con nhái, con cóc để làm phong phú thêm bữa cơm nghèo thuở ấy. Con đường làng dân dã bình dị ấy đã chứng kiến những ngày tháng ấu thơ của nó, đã cùng hân hoan những lúc nó vui, là nơi tìm tới những khi nó buồn, cùng nó viết nên những hoài bão cho một tuổi thơ non dại của đời người. Con đường ấy vẫn nằm yên đó dẫu năm tháng có phôi pha, như thể đợi chờ ai đó đi xa trở lại.
Cứ thế, nó mải mê trong dòng suy nghĩ mà quên mất xe đã đi quá nơi nó muốn đến. Nó vội nhờ bác tài quay xe trở lại. Đến một con đê nhỏ thì nó xin xuống xe. Bóng chiều đã buông xuống một màu vàng nhè nhẹ chốn quê nghèo. Nó nheo nheo đôi mắt nhìn xung quanh. Nhận ra bao nhiêu đổi khác đã diễn ra tại chốn này trong những năm tháng nó xa vắng. Tuy nhà cửa, đường xá có không ít đổi thay, nhưng cái cảm giác yên tĩnh đến lạ thường có chút gì đó hơi buồn buồn của một buổi chiều muộn nơi quê nghèo thì vẫn còn đó không chút gì thay đổi.
Nó đứng tần ngần một lúc rồi bước vào một lối mòn của con đê nhỏ, hai bên cỏ dại mọc xanh um. Bóng nó ngả dài trên triền đê xanh mượt một màu cỏ. Nó cố bước đi trên cái lối mòn quen thuộc ấy như những lần mà cách đây gần mười lăm năm về trước nó đã từng đi qua./.
(Hoài Vọng)

Bạn có thấy bài viết hữu ích không?

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *