Đêm nay Sài Gòn lại đổ cơn mưa.Những ngày giữa hạ oi bức như thế này mà lại có những cơn mưa, khiến cho lòng người thật sảng khoái và cảm thấy thoải mái. Chắc có lẽ phần đông mọi người đều thích, riêng bản thân tôi thì ngược lại hoàn toàn. Mỗi khi trời đổ cơn mưa là lòng tôi cảm thấy có một chút gì đó buồn buồn, một chút gì nhớ nhớ và đau lòng. Tôi nhớ nhất trong giờ phút này chính là mẹ tôi, một người phụ nữ đáng thương và tội nghiệp, đang một mình ở quê nhà mong chờ tin con từng ngày. Mẹ ơi! Con đang nhớ mẹ rất nhiều.
Trời càng lúc càng đổ mưa to, từng dòng nước cuồn cuộn chảy, dường như muốn cuốn theo tất cả mọi thứ. Không biết giờ này ở quê mẹ đang làm gì, đã ăn cơm chưa? Trời mưa to lạnh lẽo như thế này, không biết mẹ ở nhà một mình như thế nào? Chắc là mẹ cô đơn lắm! Mẹ ơi, con thương và nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ơi! Từ từ nhắm mắt lại, tôi nhớ về mẹ của mình, nhớ về những kỉ niệm lúc tôi còn ở dưới quê, trước khi rời bỏ mẹ và quê nhà để bước chân lên mảnh đất Sài Gòn kiếm sống. Từng dòng kỷ niệm, từng ngăn ký ức cứ dần dần hiện về trong tôi. Tôi nhớ về hình ảnh của mẹ tôi, một người phụ nữ lam lũ, tần tảo vất vả sớm hôm, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, lủi thủi một mình ngoài cánh đồng để làm việc nhằm tạo ra cái ăn cái mặc cho con. Tôi nhớ về những giây phút tôi cùng mẹ đi khắp các nẻo đường để bán từng củ khoai, từng tờ vé số. Nhớ lại những lúc mẹ chèo chống tôi đến trường trên chiếc xe đạp cùi tàn. Tôi nhớ những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ, nhớ từng nụ cười từng ánh mắt thân yêu. Tôi nhớ lại khoảng thời gian mẹ con tôi chỉ rau cháo qua ngày. Tôi nhớ những lúc bước vào năm học mới, mẹ tôi lại phải chạy ngược chạy xuôi vay mượn tiền để đóng các khoản tiền đầu năm của tôi, mẹ phải làm hết tất cả các công việc mà người khác thuê, để có đủ tiền cho tôi trả tiền học phí. Tôi nhớ những lúc như vậy là nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ ngày một nhiều hơn. Những năm học cấp1 và cấp 2, tôi thường hay bị chúng bạn trêu chọc là một thằng không có cha, là một thằng con hoang, chúng nó còn trêu chọc mẹ tôi là một người phụ nữ bán vé số nghèo nàn. Chúng nó bảo tôi là không đủ tư cách để học chung với chúng nó. Những lúc như vậy tôi chỉ biết khóc, khóc thật to, chạy ngay về nhà rồi sa vào lòng mẹ. Ngày ấy tôi còn bé nên chỉ biết khóc lóc than van và oán trách mẹ, nhưng mẹ chỉ ôm tôi dỗ dành mà khóc. Đến năm cuối cấp 2 thì tôi không còn nhịn được nữa, tôi đã đánh nhau với thằng bạn trong lớp, cũng vì cái tội nó chê tôi không có cha và sỉ nhục mẹ tôi. Tôi vẫn còn nhớ rõ hôm đó là ngày thứ hai đầu tuần, sau khi đánh nhau, tôi chạy một mạch về nhà, mà mặt đỏ bừng lên, đứng trước mặt mẹ mà quát lớn rằng “Tại sao ngày ấy mẹ lại sinh ra con? và tại sao mẹ lại lấy người đàn ông ấy làm chồng, để rồi người ấy bỏ mẹ mà đi? Tại sao con sinh ra trong một gia đình nghèo nàn như thế này, để rồi giờ đây khi con bước chân ra đường ai cũng trêu chọc và xem thường con? Kể từ ngày hôm nay, con sẽ không đi học nữa”. Mẹ tôi đứng lặng người như chết đi phần cơ thể còn lại, phần cơ thể kia đã chết đi kể từ ngày người đàn ông ấy bỏ mẹ ra đi tìm hạnh phúc mới, lúc đó mẹ tôi mang thai đã được 8 tháng. Mẹ đứng lặng người một lát lâu, rồi mẹ chạy ra phía sau lấy cây roi mây mà 15 năm nay mẹ chưa hề dùng đến, mẹ đánh vào mông tôi thật đau điếng. Sau đó, mẹ lại ôm tôi vào lòng hai mẹ con cùng khóc, tôi biết tôi đau một nhưng mẹ đau gấp mười lần, mẹ vừa ôm tôi, vừa xuýt xoa, vừa nói cho tôi nghe từng lời ngẹn ngào “Con ơi, con không được nói như vậy dù sao đó cũng là cha của con. Âu cũng là số phận, trời đã định mẹ con mình như vậy rồi thì tránh sao được hả con! Mẹ biết con rất buồn, con rất đau, con rất tổn thương. Nhưng con ơi mẹ còn buồn còn đau hơn con nhiều lắm. Tuy con không có cha bên cạnh, nhưng mẹ thương yêu lo lắng cho con chưa đủ hay sao? Đôi khi trong cuộc sống này mình phải biết chấp nhận con à! Đâu phải mình muốn là được, mẹ cũng đâu có muốn như vậy. Con không được có ý định nghỉ học. Cho dù hoàn cảnh có như thế nào, mẹ cũng cố gắng để lo cho con học tới nơi tới chốn, bởi vì sao con có biết không? Đời mẹ đã khổ rồi, mẹ không muốn con phải khổ như mẹ, mẹ muốn cho con học để sau này thành tài có thể tự lo cho bản thân mình. Mẹ đâu sống hoài bên con được”. Sau khi nghe những lời ấy, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với mẹ, tôi cảm thấy mình quá nhẫn tâm đối với mẹ. Những gì mà tôi trải qua đã nhầm gì so với những vết đau của mẹ. Những vết thương đau chắc có lẽ cũng chẳng bao giờ lành.
Kể từ ngày hôm ấy, tôi đã không còn có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy. Tôi chuyên tâm vào việc học hơn, và thường xuyên phụ giúp mẹ trong các công việc mà tôi có thể làm được. Chính vì thế, kết quả mà tôi nhận được trong suốt nhiều năm học về sau là những tấm giấy khen đề to hàng chữ học sinh giỏi cháu ngoan Bác Hồ. Công sức và tình yêu thương mà mẹ dành cho tôi bây giờ cũng nhận lại được, đó chính là sự trưởng thành và lớn lên hàng ngày của tôi. Tôi chính là động lực duy nhất còn lại của mẹ, và mẹ cũng chính là nguồn an ủi duy nhất của tôi.
Mẹ ơi! Giờ con đang đi làm xa, con đã đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn này để tìm công việc phù hợp với sức khỏe và khả năng của con. Con sẽ luôn nhớ mãi những gì mẹ đã dạy khuyên con. Ở quê nhà mẹ hãy đợi con! Con nhớ mẹ nhiều lắm mẹ ơi!
Đêm cũng đã khuya, mưa cũng đã dần tạnh. Mẹ con mình cùng nhau đi ngủ sớm để ngày mai bắt đầu công việc mẹ nhé!
Người viết: Nguyễn Văn Linh
Trả lời