Mặt Trời đã ló dạng trên những ngọn cây như một quả bóng lửa ngộ nghĩnh. Ánh bình minh đang vui vẻ nhảy nhót trên những ngọn cỏ và nô đùa với những giọt sương sớm. Sự ấm áp và năng lượng của một ngày mới bao trùm lên mọi vật khiến bức tranh vùng ngoại ô vốn dĩ yên bình nay tràn trề sức sống. Chiếc xe buýt của chúng tôi dường như cũng cảm nhận được nguồn năng lượng ấy, nó lao nhanh trên con đường đến trang trại Khánh Nguyên, mang theo niềm háo hức của gia đình Thị Nghè.
Chiếc xe buýt hai mươi chín chỗ ngồi đầy ắp tiếng hát và tiếng cười dần giảm tốc độ, thong dong tiến vào cổng của trang trại Khánh Nguyên. Hai hàng cây bên đường lay nhẹ những cành lá xanh mướt như vẫy chào chúng tôi. Ở một góc xa xa, cây phượng già sừng sững như một người gác cổng oai vệ. Những cụm hoa đỏ thắm của nó nở nụ cười rực rỡ với chúng tôi thay một lời chào. Chú Hữu – người chủ trang trại và cũng là vị ân nhân quý của chúng tôi đã đứng ở cổng từ lúc nào để đón những vị khách đặc biệt của chú. Chúng tôi cùng đồng thanh đáp lại lời chào của chú và cũng chính là đáp lại lời chào của thiên nhiên. Chiếc xe dừng hẳn và chúng tôi xuống xe với một niềm phấn khởi và mong đợi.
Gió mang theo mùi của đất và cây cỏ quấn quýt bên chúng tôi tạo nên không khí vừa quen thuộc vừa rất dễ chịu. Chúng tôi dành cả buổi sáng để đi tham quan trang trại với sự đồng hành của các dì, chú Hữu và chú Tuấn – những hướng dẫn viên vô cùng tâm huyết. Chúng tôi đi dưới bóng mát của những cây bằng lăng cao, những cây bần và những cây dừa nước xum xuê. Bóng cây, mùi vị của đất và không gian nơi đây tạo cho chúng tôi cảm giác bình yên. Nơi đây giống như một thế giới khác tách biệt hoàn toàn với nhịp sống vội vã chốn đô thành. Chúng tôi đi xuyên qua những thảm hoa mười giờ đầy màu sắc trải dài tít tắp, và chúng tôi đã kịp lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất trong những tấm hình chụp chung với nhau. Chúng tôi còn được tận tay chạm vào những con vật mà trước đây chỉ có cơ hội chạm vào khi nó đã được chế biến thành những món ăn thơm ngon. Con thỏ trắng có đôi tai dài và bộ lông mềm mại nằm ngoan trên đôi tay của chú Hữu cho chúng tôi chạm vào. Con ếch mở thật to đôi mắt thích thú và ngạc nhiên của nó nhìn chúng tôi, nó duỗi hai chân trước về phía chúng tôi giống như muốn bắt tay làm quen. Còn con lươn nhỏ thì nằm gọn trong chiếc rổ, chúng tôi tìm hoài phần đầu mà chỉ nắm được vào cái đuôi bé tí của nó. Chúng tôi như những đứa trẻ, những đứa trẻ ấy tò mò, ham học hỏi, chúng thích thú khi dùng tay cảm nhận và tưởng tượng ra những gì đang ở trên tay mình.
Buổi trưa là thời gian tuyệt vời với chúng tôi vì nó là khoảng thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho các hoạt động buổi chiều. Chúng tôi thưởng thức những món ăn thật ngon do các cô chú chuẩn bị. Chúng tôi ăn cùng nhau, hát cùng nhau và sát lại gần nhau. Không khí ấy giống như một gia đình, một gia đình thực thụ.
Buổi chiều của chúng tôi bắt đầu bằng những tiếng nhạc, tiếng hát, tiếng cười và tiếng vỗ tay rôm rã. Dưới tài quản trò chuyên nghiệp của các dì, chúng tôi đã cháy hết mình với những trò chơi đồng đội. Trò kéo co làm cho không khí trong căn chòi rộng bắt đầu nóng lên và khiến tinh thần chúng tôi sục sôi. Trò bịt mắt đút sữa chua xoa dịu cơn khát ở cổ họng, đồng thời cũng điểm tô cho cả trán, mũi, gò má và cằm những vệt sữa chua thơm phức. Trò đạp bong bóng đòi hỏi sự phối hợp nhịp nhàng của hai người chơi đang bị cột chân với nhau. Đặc biệt nhất là trò dùng miệng ăn bắp, những quả bắp được buộc dọc theo một sợi dây và chúng tôi phải dùng miệng để ăn bắp mà không có sự hỗ trợ của đôi tay. Đó quả là một thách thức lớn, vượt qua được thử thách này mà cứ tưởng chừng như chúng tôi vừa mới chiến thắng một cơn bão bắp. Hạt bắp rơi vào tóc, dính vào trán và vương lại trên đôi vai. Chúng tôi cười, cười rất nhiều. Tiếng cười ấy át đi cái nắng oi ả của một buổi chiều đầu hạ. Nó xóa đi khoảng cách giữa mỗi người chúng tôi và phá vỡ bức tường vô hình trong tim mỗi người. Chúng tôi sát lại gần nhau hơn và để cho giây phút ấy ngưng đọng thành những kỉ niệm. Những kỉ niệm này chúng tôi giữ trong tim và cất trong hành trang trên đường đời mai sau.
Trong không gian yên tĩnh của một vùng đất bình yên giữa chốn đô thành nhộn nhịp, tiếng động cơ ồm ồm của chiếc xe buýt càng trở nên nổi bật. Hai hàng cây bên đường dần dần chuyển động và rồi lao vun vút về phía sau chúng tôi. Mặt trời vẫn im lìm và lặng lẽ nhìn ngắm chúng tôi qua ô cửa kính. Hôm nay trông ông mặt trời hiền đến kì lạ. Những tia nắng chiều buồn len lõi qua những hàng cây, bụi cỏ ven đường và bao trùm lên những mái nhà xa xa. Mọi vật như tan trong ánh hoàng hôn và hòa trong sự tĩnh mịch, bình yên của không gian. Ông mặt trời vẫn ở nguyên vị trí đó như một lẽ tình cờ, chỉ khác là chúng tôi đang trở về, trở về với mái ấm yêu thương sau một ngày trọn vẹn ý nghĩa./.
(Nguyễn Thị Thu Uyên)
Trả lời