Cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua và dịu dàng vuốt mái tóc đen nhánh của một bé gái. Cô bé nhỏ đang đi dạo cùng bố trong công viên dưới ánh mai mơn mởn của một buổi sớm mùa xuân tinh khiết. Cái dáng đi chậm chững mà vô cùng tự tin của em trông thật ngộ nghĩnh và nom đến vui mắt. Cái miệng xinh xinh của em cứ chúm chím cười và bi bô những tiếng nói đầu đời. Bàn tay nhỏ xíu của em nắm lấy ngón tay người bố chặt hơn như để tìm kiếm một nguồn động viên âm thầm nhưng lớn lao từ người bố. Và quả thật, sự hiện diện của người bố chính là nguồn khích lệ mạnh mẽ để cô họa mi nhỏ ấy thêm tự tin cất tiếng hót. Nếu như mùa xuân về mang theo nắng ấm cho cây cỏ thì những tiếng nói trong trẻo của cô bé vừa cất lên lại mang chính mùa xuân về cho người bố. Những âm thanh đơn giản nhưng thiêng liêng ấy như bông hoa điểm mười của cô học trò ngoan dành tặng cho người thầy, như cơn gió mát xoa dịu nỗi chờ mong đã lâu và như con sóng hạnh phúc cứ cuộn trào mãi trong trái tim của bố em. Hóa ra ngôn ngữ lại là một thứ gì đó kỳ diệu đến vậy. Thế mà khi con người lớn lên, chúng ta phải học một bài học khác khó gấp trăm lần bài học nói. Đó chính là bài học im lặng.
Con người khác biệt với những loài sinh vật sống khác ở chỗ chúng ta có ngôn ngữ và có khả năng giao tiếp. Quả thật, giao tiếp là một món quà vô cùng quý giá mà Tạo hóa đã yêu thương ban tặng cho chúng ta. Nhờ có ngôn ngữ và giao tiếp, con người chúng ta có thể thấu hiểu và cảm thông cho nhau. Tuy nhiên, im lặng và lắng nghe cũng là phương thức giúp con người đến gần nhau hơn. Khi chúng ta im lặng, chúng ta có thể lắng nghe nhiều hơn và thấu hiểu nhiều hơn. Nhưng im lặng là một bài học vô cùng khó bởi vì một thứ mang tên cái tôi. Cái tôi của con người như một thỏi nam châm hút lấy sự tự cao, kiêu căng và tự phụ. Do đó, nhu cầu thể hiện bản thân luôn là nhu cầu quan trọng được đặt lên hàng đầu. Vì vậy, con người khó lòng giữ được im lặng khi cái tôi tự cao tự đại đã lên tiếng. Một mặt lời nói là cơn gió mát, là dòng suối dịu êm, ngọt ngào nhưng mặt khác, lời nói lại là một con dao đâm xuyên trái tim của người khác. Vì vậy, đôi khi im lặng lại là chìa khóa giải quyết những cuộc cãi cọ, bất bình hay tranh chấp. Khi chúng ta im lặng thì không đồng nghĩa với việc chúng ta thua cuộc, nhưng chính lúc đó chúng ta đã đánh bại cái tôi tự đắc và hiếu thắng bên trong chúng ta. Hơn nữa, những lúc im lặng, chúng ta có nhiều thời gian hơn để xem xét vấn đề, nhờ đó mà những quyết định ta đưa ra lại hiệu quả và sáng suốt hơn. Nhiều lúc im lặng lại là cơ hội để chúng ta nhìn thẳng vào tâm hồn, lắng nghe và trò chuyện với chính mình. Khi chúng ta im lặng là lúc chúng ta đưa tâm hồn, trái tim và bộ não của chúng ta chạm đến sự bình yên. Khi đó, chúng ta biết chúng ta là ai và vì sao ta lại có mặt trên cõi đời này. Và im lặng còn là dịp để chúng ta lắng nghe và kết nối trái tim với thế giới. Những khi im lặng là lúc chúng ta lắng nghe nhiều hơn, lắng nghe để hiểu những người xung quanh, lắng nghe để trò chuyện và lắng nghe để chia sẻ với họ.
Mỗi sáng thức dậy chính là cuộc đời ban tặng cho chúng ta một ngày nữa để sống, để yêu thương và để cống hiến. Hãy thử im lặng và lắng nghe con tim chúng ta đang thì thầm những gì để chúng ta thêm yêu bản thân mình. Hãy lắng nghe sự tỉnh giấc của mọi vật xung quanh để ta thêm yêu thế giới. Và hãy lắng nghe sự bắt đầu của một ngày sống mới để chúng ta hiểu sự sống quý giá đến chừng nào. Hãy trân quý những giây phút hiện tại mà ta đang sống.
Nguyễn Thị Thu Uyên
Trả lời