Dù không nhìn thấy thế giới bằng đôi mắt, các em vẫn luôn vươn lên, hướng về phía trước, về nơi có ánh sáng của ước mơ và hoài bão. Khát khao ấy mãnh liệt đến nỗi, tôi tin rằng không gì có thể dập tắt được ngọn lửa yêu mến cuộc sống trong trái tim các em.
Năm nay, tại Trung tâm Bảo trợ Khiếm thị Nhật Hồng tôi chứng kiến một mùa Trung thu ấm áp đến lạ kỳ. Quý dì, quý thầy cô đã dày công chuẩn bị, mang đến cho các em một đêm hội trăng rằm tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Không gian Trung tâm ngập tràn sắc màu, từ những chiếc đèn lồng lung linh đủ hình dáng đến những bài hát sôi động. Các em nhỏ, dù có thể thiếu đi ánh sáng đôi mắt, nhưng tâm hồn và tinh thần thì rạng ngời hơn bao giờ hết.

Tôi đặc biệt ấn tượng với cách các em tham gia vào từng hoạt động. Từ trò chơi “Nghe giai điệu đoán tên bài hát”, “Rung chuông vàng” đến “Đi tìm ông trăng”, tất cả đều được các em đón nhận với sự hào hứng và say mê tột độ.

Tiếng cười giòn tan, tiếng vỗ tay reo hò vang vọng cả không gian. Khi câu chuyện về chú Cuội, chị Hằng được kể, tôi thấy ánh mắt các em như sáng lên, dõi theo từng lời kể, như đang sống trong thế giới cổ tích diệu kỳ ấy.
Không dừng lại ở đó, các em còn tự tin thể hiện bản thân qua các màn múa lân đầy uyển chuyển, đóng vai chú Cuội, chị Hằng với nét diễn ngây ngô, đáng yêu. Thật xúc động khi nhìn thấy sự nỗ lực và khát khao cháy bỏng trong mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của các em. Dù không nhìn thấy thế giới bằng đôi mắt, các em vẫn luôn vươn lên, hướng về phía trước, về nơi có ánh sáng của ước mơ và hoài bão. Khát khao ấy mãnh liệt đến nỗi, tôi tin rằng không gì có thể dập tắt được ngọn lửa yêu mến cuộc sống trong trái tim các em.

Đêm Trung thu càng thêm phần huyền ảo khi các em cùng nhau rước đèn. Trên tay mỗi em là một chiếc đèn lồng lấp lánh, tựa như mỗi em là một ngôi sao nhỏ mang trong mình những sắc màu riêng biệt. Nhưng tất cả các em đều có chung một điểm sáng rực rỡ: nghị lực và ý chí phi thường. Các em vươn lên như những mầm xanh, ngày càng tươi tốt và rạng rỡ, dù ở mọi hoàn cảnh.
Điều khiến tôi thực sự kinh ngạc là cách các em cảm nhận và tạo ra âm nhạc. Các em không nhìn thấy ánh sáng, nhưng cảm nhận thế giới qua xúc giác, vị giác, khướu giác và thính giác. Và bằng chính những giác quan ấy, các em đã tạo nên những bản nhạc, những âm thanh thật tuyệt diệu từ những đạo cụ múa lân tự chế. Từng âm thanh ấy vang lên không chỉ như tiếng nhạc, mà như tiếng lòng, tiếng mơ ước bay cao của những tâm hồn mạnh mẽ, khát khao sống và cống hiến.
Tất cả những khoảnh khắc ấy hòa quyện vào không khí ấm áp của ngày hội đoàn viên, đã vẽ nên một bức tranh Trung thu đầy ý nghĩa và cảm động tại Trung tâm Bảo trợ Khiếm thị Nhật Hồng. Đó không chỉ là một đêm hội vui chơi, mà còn là minh chứng sống động cho sức mạnh của tinh thần con người, cho khả năng vươn lên phi thường và cho tình yêu thương lan tỏa, sưởi ấm mọi tâm hồn, mọi hoàn cảnh. Mùa Trung thu này, các em đã nhận được nhiều hơn cả những món quà vật chất, đó là tình yêu thương, là sự sẻ chia, và là niềm tin mãnh liệt vào tương lai tươi sáng.
Dương Thị Thái
Trả lời